Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của tác giả Vân Cát Cẩm Tú thuộc thể loại truyện Truyện Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Trích dẫn truyện: Đồng Tuyết Lục có biệt danh nữ vương trà xanh. Đọc truyện nữ phụ online, truyện nữ phụ hay full mới ra Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70. Mới. Đang ra. Xuyên Nhanh Cẩm Lý Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết. Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng Ngày. Đang ra. Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Truyện Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Chương 2 Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Chương 2: Thì Ra Không Phải Xuyên Không Mà Là Xuyên Thư! Ba của Trần Ái Trạch cùng ba Trần là anh em tốt mặc cùng cái quần mà lớn lên. Hai người không sai biệt lắm lấy vợ cùng một thời điểm. 10 kiểu đồ phụ nữ thanh lịch không mặc. Phái đẹp nên tránh xa trang phục nhàu nhĩ, quần jeans rách, váy băng quấn nếu muốn khắc họa hình ảnh sang trọng. "Ngay cả ở thập niên 1990, các quý cô cũng không mặc chúng. Bởi vậy, hiện tại chúng ta không có lý do gì để áp 9 mốt phổ biến ở thập niên 2000. Mốt phụ kiện này luôn song hành cùng quần cạp trễ, thường được trang trí đinh tán hoặc họa tiết hoa. Váy tutu 70/GP-CBC, Bộ Thông tin và Truyền thông, ngày 22/9/2021. Email: ngoisao@vnexpress.net | Điện thoại: 024 7300 9999 - Ext 4546 Fast Money. Trang chủ Làm đẹp Gặp gỡ nhân vật đẹp Phụ nữ Việt Nam từ những năm 70 đã rất đẹp cả khi trang điểm điệu đà và lúc bình dị đời thường. Phụ nữ Việt từ lâu đã được khen ngợi với những vẻ đẹp đã đi vào thi ca như mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt to tròn và khuôn miệng xinh xắn. Tuy nhiên, có rất ít hình ảnh phụ nữ Việt được ghi lại thời đó. Chỉ đến khi Việt Nam bắt đầu có những tờ tạp chí in hình màu thì chúng ta mới có cơ hội được nhìn ngắm rõ ràng hơn vẻ đẹp ấy. Và hai tờ tạp chí đầu tiên của Việt Nam những năm 70 là Tờ "Vietnam Magazine " và tờ "Viet Nam". Trên trang nhất của hai tờ tạp chí là hình ảnh những người đẹp nổi tiếng thời bấy giờ, bên cạnh đó là gương mặt của những người phụ nữ Việt Nam bình dị nhưng rất có chiều sâu và sức hút. Hai người đẹp này có tên Lê Mai và Thanh Mai. Hai cô gái ấy lúc bấy giờ đang là nữ sinh cấp 3, họ sở hữu những nét đẹp hết sức cuốn hút, dịu dàng và trong trẻo. Còn đây là Hoa khôi Sài Gòn một thời, có tên Phạm Thị Hiếu, cô còn được biết đến như là một danh ca nổi tiếng của Sài Gòn thời bấy giờ. Dù ở thế hệ cách đây đến gần 50 năm, nhưng từ mái tóc đến cách trang điểm của cô không hề lạc điệu. Nữ diễn viên Kim Vui của bộ phim "Chân trời tím" cũng từng là một trong những nhan sắc nổi trội của Việt Nam thời bấy giờ. Bà sở hữu khuôn miệng rộng sang trọng và gương mặt rất tây. Nguyễn Thị Kim Anh, cô gái từng là nữ sinh trường dòng Đà Lạt này lại mang một vẻ đẹp nền nã đậm chất Việt Nam. Ngoài ra, còn rất nhiều gương mặt Việt Nam xinh đẹp khác nữa như Nguyễn Thị Tuy Phương. Một trong những người đẹp Việt giành giải nhất cuộc thi "Người phụ nữ mặc áo dài đẹp nhất" Sài Gòn những năm 1970. Hình ảnh phụ nữ Việt Nam ở đời thường dù không được chăm chút cho nhan sắc của bản thân nhưng mỗi người lại toát lên một nét cuốn hút đầy dung dị khác nhau. Đặc biệt là hình ảnh những cô gái công nhân hăng say làm việc... Hay các chị bộ đội vui tươi ở cuộc sống đời thường đều là những vẻ đẹp còn ghi dấu ấn không thể nào phai cho mỗi người Việt Nam. Tin liên quan Tin bài cùng chủ đề Gặp gỡ nhân vật đẹp Sáng sớm khoảng 5 giờ, trải qua một buổi tối an tĩnh, cả thôn dần được đánh thức bởi tiếng gà gáy sáng, làn khói bếp bốc lên từ vài ngôi nhà hay những tiếng gọi nhau như có như không, văng vẳng mà dường như náo nhiệt.“Oa oa…”Trong một căn phòng ẩm thấp đắp bằng bùn đất vang lên tiếng trẻ con khóc. Trần Ái Ân từ lóng ngóng đến thuần thục mà ôm đứa bé đang khóc thút thít không ngừng vào trong ngực, tay vỗ vỗ lưng đứa bé dỗ dành. Dần dần, tiếng khóc nhỏ đi không thành viên thuộc đảng cú đêm, Trần Ái Ân thật sự không theo nổi thói quen dậy sớm của người dân thập niên 70. Cô một bên ngáp dài, một bên giúp đứa nhỏ thay cái tã ướt nhẹp.“Ái Ân ơi, dậy chưa con?”“Mẹ vào đi ạ.”Mẹ Trần lắc đầu, từ khi con bé này sốt cao một trận rồi lành bệnh đến giờ, so với trước khi mà nói thì lười hơn trời đã lên đến mông rồi mà còn để bà phải kêu rời tã cho đứa nhỏ xong, Trần Ái Ân tỉnh ngủ không ít, cô cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm của thằng bé “Con trai, chào buổi sáng.”Được hầu hạ thoải mái, thằng bé hướng Trần Ái Ân tươi cười, nhi nha bày tỏ mình đói bụng, muốn ăn. Nếu không nhanh cho ăn, cu cậu lại há miệng khóc thấy vậy, Trần Ái Ân vội vàng ôm đứa nhỏ chạy ra phòng ngoài. Trẻ con không khóc thì là thiên thần, chứ há miệng gào to thì chính là ác ma đó!“Mẹ ơi, sữa mạch nha của Dương Dương mẹ đã pha chưa ạ?”“Pha rồi, trên bàn nhà chính đấy. Không thấy hả?“Con thấy rồi.”Cầm lấy sữa mạch nha đã được mẹ Trần pha sẵn, Trần Ái Ân từng chút từng chút đút cho thằng bé ăn. Nhìn căn phòng lụp xụp, dưới lòng bàn chân là lớp nền được làm từ bùn đất mềm mại, Trần Ái Ân lần thứ 108 thở dài Làm sao mà lại để cô trọng sinh tới thập niên 70, biến thành Trần Ái Ân này hả trời!Ở hiện đại, Trần Ái Ân họ Từ, gọi là Từ Ái Ái Ân công việc không tồi, đầu óc linh hoạt, lại được cấp trên trọng dụng, năng lực nghiệp vụ cũng cao. Làm việc chưa tới một năm, lương hàng năm đã lên tới 30 vậy, cô ăn mặc cần kiệm, dùng hai năm tiền lương đặt cọc mua một căn nhà nhỏ, ở thành phố lớn định có công việc vừa có nhà riêng, bố mẹ liền bắt đầu giục Từ Ái Ân nhanh chóng tìm bạn trai rồi lấy chồng sinh con. Thành phố lớn không tìm được người thích hợp? Không sao cả, về quê, ở quê có rất nhiều thanh niên tốt bằng lòng cùng Từ Ái Ân tiếp xúc làm quen lắm Ái Ân tỏ vẻ, tiền, cô tự kiếm được, nhà, cô có một căn. Gả chồng kết hôn gì đó, không khéo có khi cô lại còn phải gánh thêm một cục nợ, vậy thì lấy chồng mà làm gì?Chỉ đơn thuần vì “làm” sao?Không đợi Từ Ái Ân suy nghỉ cẩn thận xem đàn ông có ích lợi gì với cuộc sống của mình, vừa mở mắt, cô liền biến thành Trần Ái Ân – đứa con gái bị sốt cao của nhà ông Trần ở xã Hồng Kỳ, thập niêm đến bản thân từ 28 biến trở về 18 tuổi, Trần Ái Ân phát huy tinh thần AQ bất diệt mà nghĩ, trẻ hơn mười tuổi, cô cũng xem như là có lời đi?À đúng rồi, cô còn lời thêm một cái nữa chính là, biến trở về 18 tuổi không tính, cô nhảy qua giai đoạn tìm hiểu làm quen, trực tiếp lượm không một thằng con, vinh quang mà lên chức “mẹ”.“Cho anh ôm một cái.”Chờ Trần Ái Ân đút xong sữa mạch nha, anh song sinh của cô xoa xoa ghèn đi tới, đem thằng bé ôm đi.“Em gái à, sao anh cảm thấy mày mới chăm Dương Dương chẳng mấy hôm mà nó càng ngày càng béo, càng ngày càng xinh ra thế nhỉ?Vừa nói Trần Bảo Quốc vừa xoa bóp làm Dương Dương lộ ra nọng cằm, sờ vào thật sướng tay.“Đừng có đùa.” Trần Ái Ân vỗ Trần Bảo Quốc một cái.“Dương Dương mà khóc anh dỗ nổi không?”Tưởng tượng đến cảnh Dương Dương khóc lên, cả nhà chỉ có Trần Ái Ân dỗ được, bản thân mình thì càng ôm thằng nhỏ càng khóc dữ hơn, Trần Bảo Quốc sợ hãi mà đem đứa nhỏ trả cho Trần Ái Ân“Em à, mày nói thật đi, mày bằng lòng nghe lời ba mẹ, cùng ba của Dương Dương kết hôn, làm mẹ kế của Dương Dương hả?”Anh đã để ý mấy hôm nay, Ái Ân đối với Dương Dương đặc biệt tốt, chẳng khác nào con Ân là em gái duy nhất của anh, Trần Bảo Quốc cảm thấy em gái mình tuổi trẻ xinh đẹp, còn tay chân nhanh nhẹn như vậy mà phải gả cho lão nam nhân Lâm Kiến Quốc kia thì thiệt thòi Ái Ân có chút ngoài ý muốn “Anh… Không phải là rất sùng bái quân nhân, còn muốn nhập ngũ làm lính hả?”Ba Trần mẹ Trần sở dĩ muốn cô làm mẹ kế Dương Dương, còn đem Dương Dương về cho cô nuôi cũng là vì để lót đường cho đứa con trai Trần Bảo Quốc nói ba của Dương Dương ở bộ đội làm đến bài trưởng, gần đây còn lập công, vậy nên muốn giúp “anh vợ” an bài vị trí cũng không phải là chuyện khó.“Dù là thế cũng không thể mang em gái ruột của anh mày đi đổi được.”Trần Bảo Quốc tức đến đỏ mặt “Em à, mày đừng quản ba mẹ nghĩ thế nào, không làm lính thì không làm lính. Anh mày cũng không hiếm lạ.”Trần Ái Ân vui mừng mà cười cười “Anh yên tâm đi, em đảm bảo không làm bậy. Đây cũng là ý tưởng một phía của ba mẹ thôi. Em đoán ba của Dương Dương chưa chắc đã đồng ý đâu. Muốn em hỗ trợ nuôi Dương Dương thì không thành vấn đề, dù sao đó cũng là con trai của chị Ái Trạch mà.”Ba của Dương Dương là đàn ông con trai, không giỏi chăm trẻ con. Cô chăm giúp, cũng coi như giúp một cái ân muốn trao đổi, cũng chưa chắc một hai phải hy sinh hôn nhân của thời hiện đại, Từ Ái Ân chính là phải có quyết tâm rất lớn mới gánh được áp lực giục cưới trong nhà mà sống độc nên không có đạo lý mới xuyên qua tới liền vì ông anh song sinh muốn có danh ngạch nhập ngũ mà đem bán chính mình tới mẹ của đứa bé, Trần Ái Ân không khỏi thở dài, mệnh hai mẹ con này thật khổ. Không hiểu sao lúc truyện lên app thì các đoạn cứ dính vào nhau một nùi như vậy nữa TT_TT nếu đọc thấy khó chịu quá thì các bạn qua trình duyệt web đọc nha, mình check ở trình duyệt thì vẫn cách dòng bình lỗi vì sự bất tiện nhé!___________________________Sáng sớm khoảng 5 giờ, trải qua một buổi tối an tĩnh, cả thôn dần được đánh thức bởi tiếng gà gáy sáng, làn khói bếp bốc lên từ vài ngôi nhà hay những tiếng gọi nhau như có như không, văng vẳng mà dường như náo nhiệt.“Oa oa…”Trong một căn phòng ẩm thấp đắp bằng bùn đất vang lên tiếng trẻ con khóc. Trần Ái Ân từ lóng ngóng đến thuần thục mà ôm đứa bé đang khóc thút thít không ngừng vào trong ngực, tay vỗ vỗ lưng đứa bé dỗ dành. Dần dần, tiếng khóc nhỏ đi không thành viên thuộc đảng cú đêm, Trần Ái Ân thật sự không theo nổi thói quen dậy sớm của người dân thập niên 70. Cô một bên ngáp dài, một bên giúp đứa nhỏ thay cái tã ướt nhẹp.“Ái Ân ơi, dậy chưa con?”“Mẹ vào đi ạ.”Mẹ Trần lắc đầu, từ khi con bé này sốt cao một trận rồi lành bệnh đến giờ, so với trước khi mà nói thì lười hơn trời đã lên đến mông rồi mà còn để bà phải kêu rời tã cho đứa nhỏ xong, Trần Ái Ân tỉnh ngủ không ít, cô cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm của thằng bé “Con trai, chào buổi sáng.”Được hầu hạ thoải mái, thằng bé hướng Trần Ái Ân tươi cười, nhi nha bày tỏ mình đói bụng, muốn ăn. Nếu không nhanh cho ăn, cu cậu lại há miệng khóc thấy vậy, Trần Ái Ân vội vàng ôm đứa nhỏ chạy ra phòng ngoài. Trẻ con không khóc thì là thiên thần, chứ há miệng gào to thì chính là ác ma đó!“Mẹ ơi, sữa mạch nha của Dương Dương mẹ đã pha chưa ạ?”“Pha rồi, trên bàn nhà chính đấy. Không thấy hả? “Con thấy rồi.”Cầm lấy sữa mạch nha đã được mẹ Trần pha sẵn, Trần Ái Ân từng chút từng chút đút cho thằng bé ăn. Nhìn căn phòng lụp xụp, dưới lòng bàn chân là lớp nền được làm từ bùn đất mềm mại, Trần Ái Ân lần thứ 108 thở dài Làm sao mà lại để cô trọng sinh tới thập niên 70, biến thành Trần Ái Ân này hả trời!Ở hiện đại, Trần Ái Ân họ Từ, gọi là Từ Ái Ái Ân công việc không tồi, đầu óc linh hoạt, lại được cấp trên trọng dụng, năng lực nghiệp vụ cũng cao. Làm việc chưa tới một năm, lương hàng năm đã lên tới 30 vậy, cô ăn mặc cần kiệm, dùng hai năm tiền lương đặt cọc mua một căn nhà nhỏ, ở thành phố lớn định có công việc vừa có nhà riêng, bố mẹ liền bắt đầu giục Từ Ái Ân nhanh chóng tìm bạn trai rồi lấy chồng sinh con. Thành phố lớn không tìm được người thích hợp? Không sao cả, về quê, ở quê có rất nhiều thanh niên tốt bằng lòng cùng Từ Ái Ân tiếp xúc làm quen lắm Ái Ân tỏ vẻ, tiền, cô tự kiếm được, nhà, cô có một căn. Gả chồng kết hôn gì đó, không khéo có khi cô lại còn phải gánh thêm một cục nợ, vậy thì lấy chồng mà làm gì?Chỉ đơn thuần vì “làm” sao?Không đợi Từ Ái Ân suy nghỉ cẩn thận xem đàn ông có ích lợi gì với cuộc sống của mình, vừa mở mắt, cô liền biến thành Trần Ái Ân – đứa con gái bị sốt cao của nhà ông Trần ở xã Hồng Kỳ, thập niêm đến bản thân từ 28 biến trở về 18 tuổi, Trần Ái Ân phát huy tinh thần AQ bất diệt mà nghĩ, trẻ hơn mười tuổi, cô cũng xem như là có lời đi?À đúng rồi, cô còn lời thêm một cái nữa chính là, biến trở về 18 tuổi không tính, cô nhảy qua giai đoạn tìm hiểu làm quen, trực tiếp lượm không một thằng con, vinh quang mà lên chức “mẹ”.“Cho anh ôm một cái.”Chờ Trần Ái Ân đút xong sữa mạch nha, anh song sinh của cô xoa xoa ghèn đi tới, đem thằng bé ôm đi.“Em gái à, sao anh cảm thấy mày mới chăm Dương Dương chẳng mấy hôm mà nó càng ngày càng béo, càng ngày càng xinh ra thế nhỉ?Vừa nói Trần Bảo Quốc vừa xoa bóp làm Dương Dương lộ ra nọng cằm, sờ vào thật sướng tay.“Đừng có đùa.” Trần Ái Ân vỗ Trần Bảo Quốc một cái. “Dương Dương mà khóc anh dỗ nổi không?”Tưởng tượng đến cảnh Dương Dương khóc lên, cả nhà chỉ có Trần Ái Ân dỗ được, bản thân mình thì càng ôm thằng nhỏ càng khóc dữ hơn, Trần Bảo Quốc sợ hãi mà đem đứa nhỏ trả cho Trần Ái Ân“Em à, mày nói thật đi, mày bằng lòng nghe lời ba mẹ, cùng ba của Dương Dương kết hôn, làm mẹ kế của Dương Dương hả?”Anh đã để ý mấy hôm nay, Ái Ân đối với Dương Dương đặc biệt tốt, chẳng khác nào con Ân là em gái duy nhất của anh, Trần Bảo Quốc cảm thấy em gái mình tuổi trẻ xinh đẹp, còn tay chân nhanh nhẹn như vậy mà phải gả cho lão nam nhân Lâm Kiến Quốc kia thì thiệt thòi Ái Ân có chút ngoài ý muốn “Anh… Không phải là rất sùng bái quân nhân, còn muốn nhập ngũ làm lính hả?”Ba Trần mẹ Trần sở dĩ muốn cô làm mẹ kế Dương Dương, còn đem Dương Dương về cho cô nuôi cũng là vì để lót đường cho đứa con trai Trần Bảo Quốc nói ba của Dương Dương ở bộ đội làm đến bài trưởng, gần đây còn lập công, vậy nên muốn giúp “anh vợ” an bài vị trí cũng không phải là chuyện khó.“Dù là thế cũng không thể mang em gái ruột của anh mày đi đổi được.”Trần Bảo Quốc tức đến đỏ mặt “Em à, mày đừng quản ba mẹ nghĩ thế nào, không làm lính thì không làm lính. Anh mày cũng không hiếm lạ.”Trần Ái Ân vui mừng mà cười cười “Anh yên tâm đi, em đảm bảo không làm bậy. Đây cũng là ý tưởng một phía của ba mẹ thôi. Em đoán ba của Dương Dương chưa chắc đã đồng ý đâu. Muốn em hỗ trợ nuôi Dương Dương thì không thành vấn đề, dù sao đó cũng là con trai của chị Ái Trạch mà.”Ba của Dương Dương là đàn ông con trai, không giỏi chăm trẻ con. Cô chăm giúp, cũng coi như giúp một cái ân muốn trao đổi, cũng chưa chắc một hai phải hy sinh hôn nhân của thời hiện đại, Từ Ái Ân chính là phải có quyết tâm rất lớn mới gánh được áp lực giục cưới trong nhà mà sống độc nên không có đạo lý mới xuyên qua tới liền vì ông anh song sinh muốn có danh ngạch nhập ngũ mà đem bán chính mình tới mẹ của đứa bé, Trần Ái Ân không khỏi thở dài, mệnh hai mẹ con này thật khổ. [Tác giả Linh Nguyên Tản]Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên thư , Làm ruộng , Nữ phụ , Sảng văn , Trâu già gặm cỏ non , Ngược tra , 1v1 , Thị giác nữ chủ- Văn án -Sống mười mấy năm, Thủy Đào mới biết được mình là một nữ phụ pháo hôi trong một quyển sách niên đại chính là thanh trí thức xuống nông thôn, mặt phấn môi son, khí chất u lan, là người tình trong mộng của đám thanh niên độc thân trong thôn. Bao gồm cả vị hôn phu đính hôn từ nhỏ của Thủy mai đấu không lại số trời, vị hôn phu từ nhỏ lại vì nữ chủ mà nhiều lần làm cô mất mặt, cuối cùng còn muốn hủy hôn với khi từ hôn, Thủy Đào suốt ngày bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, gặp không ít lời ra tiếng vào, buồn bực không vui, tuổi còn trẻ nhưng không được chết đến kết cục bi thảm của mình, Thủy Đào tiên hạ thủ vi cường, không đợi vị hôn phu tới cửa từ hôn mà trực tiếp đá bay anh xanh ba chân khó tìm, còn nam nhân hai chân thì chạy đầy đường, so với vị hôn phu thất tín bội nghĩa kia thì đàn ông tốt trong thôn có cả như, vị độc thân từ trong bụng mẹ, chú ba của tra nam cũng rất không tồi. ***Thời điểm biết được Thủy Đào chọn trúng lão quang côn Giang Ngọc Sơn, người nhà họ Thuỷ toàn thể đứng gái em gái đầu óc hỏng rồi, vị hôn phu tài giỏi không cần, thế nhưng lại đi thích cái kẻ ham ăn biếng làm, lớn tuổi còn không tìm được vợ, trò đùa này có hơi lớn được lời này Thủy Đào không vui, lão nam nhân có gì không tốt? Vừa biết thương người lại nghe lời, còn chuyên nhất săn sóc, cũng không phải là người mà tra nam đứng núi này trông núi nọ có thể so nữa, nhìn bộ dáng tra nam cùng bạch liên hoa nghẹn khuất gọi cô là thím ba thật là quá hả dạ dẫn đọc1, Nam chính tuy rằng kết hôn muộn, nhưng không lớn tuổi, nữ chính không có tình cảm sâu đậm gì cùng vị hôn phu cũ2, Chuyện nhà, lông gà vỏ tỏi, phát triển sự nghiệp sảng văn3, Nam chính là cái kỳ ba, không yêu xin đừng thương tổn4, Nam nữ chính thị giác nửa nọ nửa kiaTag Làm ruộng văn, Nữ phụ, Xuyên thư, Niên đại vănTừ khóa tìm kiếm Vai chính Thủy Đào, Giang Ngọc SơnMột câu tóm tắt Thôn hoa vs Kỳ hoaLập ý Không cần thông qua lời nói của người khác để nhận thức một người.

nữ phụ ở thập niên 70