Truyện Vợ Cậu Tư - Chương 40. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; sáng sớm mà tôi chưa chịu dậy thì cu con đánh tiếng oe oe cho bà ngoại bồng ra phơi nắng, riết thành quen. Mỗi lần phơi nắng là ngủ mà Tóm tắt truyện Lão Hạc của Nam Cao (Sơ đồ tư duy + 18 mẫu) Văn mẫu lớp 8: Tóm tắt truyện Lão Hạc của Nam Cao gồm 18 mẫu tóm tắt ngắn gọn nhất, giúp các em học sinh lớp 8 tham khảo để tóm tắt truyện Lão Hạc thật cô đọng, súc tích mà vẫn đủ ý quan trọng. TRUYỆN : VỢ CẬU TƯ. CHƯƠNG 31. Tin chị Thắm có bầu được tung ra, ba chồng tôi gần như không biết phải nói cái gì. Mà anh Ba Thành là "ba" của đứa bé cũng không lên tiếng nói câu nào. Mãi hồi lâu ba chồng tôi mới tuyên bố vẫn để chị Thắm ở lại nhà, những chuyện chị làm coi như nể mặt ông mà bỏ qua hết. Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em. Chương 442: 442: Tớ Muốn Gặp Niệm Niệm. "Không có, hiện tại tớ ở chung với Triều Tịch, nếu rảnh cậu có thể tới tìm tớ chơi. " Các cô vốn là bạn tốt, hẳn là nên gặp gỡ nhiều hơn. Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng - Chương 3 C3 Lửa Cháy Trên Đồng Cỏ (phiên Ngoại) Phiên ngoại1.Trong miếng vải lót màu đen đặt trên Fast Money. Vợ Cậu Tư Ngoại truyện 2 NGOẠI TRUYỆN 2 DI CHÚC CỦA MẸ khi bà Linh bài vị của bà ta không được đặt trong từ đường nhà họ Đặng. Bài vị không có, bàn thờ cũng không được công khai đàng hoàng. Ngay cả tên dâu trưởng của Đặng gia đời này cũng bỏ trống trong sổ gia phả mãi sau này khi dì Vũ về mới đặt bút ghi tên dì vào. Việc này làm cho bà con dòng tộc hết sức ngạc nhiên. Khi sống là bà lớn họ Đặng được người người kính nể, khi đến ma nhà họ Đặng cũng không được làm, nói không có uẩn tình thì thiệt không ai tin trong biệt thự họ Đặng không một ai tiết lộ ra tin tức gì, chị Hai Giàu, anh Ba Thành hay Út Đạt đều không một ai lên tiếng phản đối. Đặc biệt là ba chồng tôi ông không cho bất kỳ ai nhắc đến hai chữ “Mỹ Linh” trong nhà này, tất cả cứ coi như bà lớn Mỹ Linh từ xưa đến giờ là không tồn tại. Bên ngoài đồn thổi cũng nhiều, người này truyền tai người kia đủ loại câu truyện thêu dệt trăm mũi ngàn kim nhưng hết thảy đều là “nghe nói” chứ Đặng gia một chữ cũng không hé răng. Dần dần ai nấy đều nản không bàn đến nữa, chuyện này cũng đi vào quên thiết nghĩ như vậy là đúng, truyện trong nhà tốt nhất đừng đem ra đường kể lung tung. Bởi người cảm thông thì ít mà người hả hê thì nhiều. Xã hội dăm bảy loại người, ai đó càng suy sụp thì bên ngoài chắc chắn sẽ có kẻ vui sướng ung dung. Thay vì vạch áo cho người xem lưng, ta nên đóng kín cửa tự dạy lại người trong nhà mình, như vậy là tránh đi thị phi cũng như tổn thương đến chính 49 ngày của bà Linh, tôi và Phong dọn về nhà ở lại. Phần di chúc của mẹ Phong để lại tất cả đều nằm trong két bảo hiểm của bà Linh. Mà phần bảo hiểm này không có người thừa kế nên việc lấy về hơi khó khăn. Anh Ba và Đạt phải chạy khắp nơi nhờ vào quan hệ để nhờ rút két bảo hiểm ra. Tôi càng nghĩ càng thấy đáng sợ, bà Linh quả thực có hướng suy nghĩ vô cùng cực đoan. Tôi thiệt không hiểu được rốt cuộc thì bà ta sinh mấy người anh Ba Thành ra rồi yêu thương ở chỗ nào nữa. Đẻ ra có sẵn tiền của Đặng gia nuôi, nuôi lớn cưới vợ gả chồng cũng đều do Đặng gia chi. Vậy mà bà ta còn tranh phần của mấy đứa con trai mình, thà là cho con trai mình không có con chứ tài sản nhất định là không chia cho. Đáng đi rút két bảo hiểm là ngày mưa gió tầm tã, tôi sáng sớm đã gửi cu Phúc cho mẹ tôi qua trông để đi với Phong lên trên tỉnh. Chờ khá lâu bên trụ sở mới đưa chúng tôi hộp bảo hiểm của bà Linh. Bà Linh nên anh Ba Thành sẽ thay mặt bà Linh đi rút. Lúc anh Ba Thành lấy ra tập hồ sơ đưa cho Phong, tôi thiệt sự cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn Phong tay run run cầm tập hồ sơ mà tôi cảm thấy vô vàn chua xót. Biết phải nói cái gì để diễn tả cảm xúc của tôi lúc này đây ? Vui sướng có, hạnh phúc có, chua xót có mà đau lòng cũng có. Thiệt sự một lời diễn tả là không đủ để nói lên cảm xúc lúc cho tôi xong anh Ba Thành cũng không biết nê nói gì, anh nhìn Phong sau đó vỗ vỗ vai Phong vài cái. Giọng anh trầm đục, anh nói – Anh thay mẹ anh trả về cho em…anh thiệt sự xin lỗi…Phong không nói gì, anh chỉ chăm chăm nhìn vào tập hồ sơ trước mặt. Biết anh đang hồi tưởng lại quá khứ nên tôi mới thay mặt anh mà trả lời với anh Ba – Cảm ơn anh Ba giúp đỡ bọn em, nếu không có anh chắc em không lấy hồ sơ lại được Ba Thành cười gượng – Không có gì, có khó mấy anh cũng phải lấy ra cho Phong. Anh chỉ mong sau mọi chuyện anh và Phong vẫn mãi mãi là anh nhìn anh Ba, trong lời nói của anh có bao nhiêu là mong ước….Phong bấy giờ mới nhìn lên anh Ba Thành, anh cười mỉm – Yên tâm đi, em vẫn mãi xem anh là anh trai của em. Mãi anh em họ nhìn nhau, tự bản thân mỗi người chắc cũng hiểu hết tâm tư của nhau rồi. Phong…chưa bao giờ làm tôi thất vọng trong bất kỳ sự việc Ba Thành về rồi, Phong cũng đưa tôi về nhưng là về nhà họ Hà nơi mà má Vũ đang ở. Biệt thự Hà gia và một phần tài sản là của dì Vũ, số còn lại hiện đang đóng băng do chưa có người đến nhận thừa kế. Trong suốt mấy chục năm vừa qua, bà Linh tìm đủ mọi cách để xin quyền thừa kế nhưng bất thành. Nguyên do bà ta chặt tay của mẹ Phong là muốn lấy dấu vân tay mẫu để mở phần tài sản bị đóng băng kia. Nhưng xui cho bà ta là có mưu mô cả đời cũng không lấy được một đồng nào, đến cả nhìn qua một lần khối tài sản của Hà gia cũng không được. Đáng đời cho bà Linh, ở ác thì gặp ác, đúng là ông Trời có mắt nay dì Vũ không có nhà, sau hôm hợp táng phần cơ thể còn thiếu của mẹ Phong xong thì dì Vũ đăng ký tour đi du lịch gần 1 tháng mới về. Nên thành ra Hà gia chỉ còn người giúp việc đang ở chứ không có ai cầm tập hồ sơ trên tay, anh kéo tôi đi xuống nhà mộ của mẹ. Trên trời mua lất phất không lớn không nhỏ nhưng bầu trời trông buồn thê lương một màu. Băng qua vườn hoa hồng đỏ là đến phần nhà mộ của mẹ và ông ngoại Phong. Nhà mộ vừa được xây lại khang trang sạch sẽ và anh đứng trước hai phần mộ, thắp vài nén nhang, tôi và anh cùng bái tạ vong linh hai người. Phong cầm tập hồ sơ trên tay, anh từ từ mở ra…bên trong quả nhiên không ngoài dự đoán, một tờ di chúc để quyền thừa kế lại tất cả cho Hà Minh Phong cùng vài giấy tờ đi kèm. Những tờ giấy A4 đã ngã màu cùng mùi của giấy thơm thoang thoảng. Phong hai tay run run đọc từng chữ từng chữ trên di chúc, tôi càng nhìn anh càng thấy đau lòng. Nhớ lại hôm anh ôm phần xương cốt là hai bàn tay của mẹ, tôi nhớ mãi không quên gương mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc gì của anh. Tôi thiệt không bao giờ có thể hiểu được cảm giác trong lòng của anh…ôm hài cốt đã đau lòng… đằng này còn là một phần hài cốt….Anh đọc xong một hồi rồi đặt tập hồ sơ lên phần mộ của mẹ, giọng anh thều thào, hai mắt đỏ ửng, anh nói – Mẹ….hôm nay con đem di chúc đến cho mẹ… mẹ yên tâm nha…con bất hiếu, đến bây giờ mới có thể lấy về được…mẹ… con…con xin lỗi…Anh nói đến đâu nước mắt rơi đến đó… trên gương mặt không biết từ khi nào đã vươn đầy nước mắt, tôi cũng không kìm lòng được mà khóc theo anh.– Mẹ ơi…. con nhớ mẹ lắm… mẹ có nhớ con không…con ước gì con có thể nhớ lại được một chút hình ảnh của mẹ… ít thôi…một nụ cười… một ánh mắt thôi cũng được…. chứ con không muốn nhìn mẹ qua hình… nghe người ta kể về mẹ nữa… mẹ ơi… cho con gặp mẹ một lần… một lần thôi…Phong khóc đến nghẹn, anh khóc đến nói không rõ được chữ nào nữa. Đau quá đi mất…. Phong của tôi…anh ơi…Ngày hôm đó mưa đang rơi lại bất chợt ngừng mưa, trời sáng lên nắng chiếu len lỏi qua nhà mộ. Phong một tay vuốt ve lên tấm hình của mẹ anh, một tay lau nước mắt…Tôi có mẹ… tôi còn được mẹ đánh mắng chở che cho, còn Phong…anh không có mẹ… không còn mẹ từ khi anh chưa biết nhận thức được sự việc trên cuộc đời này. Người ta hay nói ” Còn cha còn mẹ thì hơn chứ không cha mà không mẹ… như đờn đứt dây “…Ôm lấy tay anh, tôi thì thào bên di ảnh của mẹ – Mẹ yên tâm đi, con xin thề sẽ dùng cả đời này để yêu thương con của mẹ… quan tâm con của mẹ… con mẹ buồn con cũng buồn…. con mẹ vui con cũng vui…mẹ… yên tâm ở con mẹ nghen…Phong hít mấy hơi, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, giọng anh dịu dàng, anh khẽ nói – Mẹ tin em mà…. em…đừng khóc….Ánh nắng lại chiếu rọi thêm một lần nữa vào tôi và Phong, tôi nhìn anh khẽ cười nhẹ…. Nếu mẹ không thể yêu thương anh được thì tôi sẽ thay mẹ mà yêu thương anh…yêu thương cả đời này !” Cho con gánh mẹ một lần, Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con. Cho con gánh mẹ đầu non, Cả lòng mẹ đã gánh con biển trời…” ___________ ❤️ ĐẨY TƯƠNG TÁC CHO EM NHA CÁC CHỊ ƠI, CÒN 2 NGOẠI TRUYỆN NỮA NHA. TRÊN 3K LIKE NHÉ Ạ ???????? Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé! 22 tuổi đang học đại học trên thành phố lại bị ba mẹ bắt về lấy chồng, chồng tôi lại là người tôi chưa từng gặp mặt. Ông bà kêu tôi lấy chồng chỉ với lý do duy nhất, thay con gái chủ nợ lấy chồng. Tôi cũng không hiểu được làm sao mà ba mẹ lại vô lý đến mức đó, hôn nhân đại sự có phải chuyện giỡn đâu, đằng này ai lại đi ép con gái mình lấy chồng như thế bao giờ. Thời đại tiên tiến chứ có còn thời phong kiến ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa đâu. Nhưng mà áo mặc thật sự làm sao qua khỏi đầu, nhìn ba mẹ kề dao vào cổ thì phận làm con như tôi phải nín nhịn mà gật đầu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy u uất và chán nản như bây giờ, cái số như con tu hú lênh đênh không được quyền định đoạt cho riêng mình. Hôm qua, vợ chồng tớ cãi nhau. Lý do vụn vặt gì đó tớ cũng quên mất mà, đây cũng không phải lần đầu chúng tớ cãi nhau đâu. Lúc mới ở cùng anh, một đứa cẩu thả nhưng tớ và một người khô khan và quá quy tắc như anh mâu thuẫn về cách sống, sau đó, anh với tớ xảy ra chiến tranh lạnh, thế nhưng.....Cho dù thế nào, luôn là anh thỏa hiệp, chịu phá bỏ quy tắc vì đến đây thì các cậu nghĩ, tớ ích kỉ lắm phải không?Thực ra, có một chuyện mà trước giờ tớ luôn nghĩ. Tớ yêu anh từ thời học sinh còn rất ngây ngô, yêu đến năm nay đã 25 tuổi, lúc mới học lớp 7 bắt đầu có tình cảm với anh là 13 tuổi, tính ra cũng đã 12 năm....Nhiều lúc tớ cũng tự hào ghê đấy, ai có thể yêu một người 12 năm như tớ đây? Chắc chắn là anh của mãi sau này mới thích tớ rồi, nhưng anh thích tớ khi nào, anh cũng không nói cho tớ biết. Nhưng tớ từng vỗ ngực tự tin. Đó là, tớ yêu nhiều hơn anh, nhiều hơn anh gấp trăm chiến tranh lạnh với anh, tớ luôn tự nhủ cùng lắm là một ngày không nói chuyện với anh thôi mà, có sao đâu? Thế nhưng chưa đầy 30 phút sau, anh đã chạy sang làm hòa với nào cũng là như khi, tớ cảm thấy tủi thân, tớ chính là sau một câu tỏ tình đột ngột của anh ở sân bay, anh cũng chẳng quan tâm tớ gật đầu hay không, ba ngày hôm sau đã kéo tớ ra cục dân chính đăng ký kết hôn, sau đó tớ và anh ấy mới ra mắt cha mẹ hai bên. Thấy chưa? Không có cầu hôn, cũng không có nhẫn cưới luôn, còn lễ thành hôn à, hình như phải ba tháng sau thì phải...Thấy mẹ tớ bảo chọn ngày đẹp nhất vào tận ba tháng sau cơ á... Rồi cũng chả hiểu sao gia đình hai bên thống nhất là ba tháng sau...Còn phản ứng của anh là như thế nào à?Chính là thế nào cũng có tổn thương không cơ chứ, ngày cưới của tớ và anh, sao anh có thể hờ hững như thế nhỉ. Tớ thấy hơi buồn, hay là, trong lòng anh, tớ chỉ có một chút xíu ảnh hưởng thôi...Tuy thế, những hành động quan tâm của anh dành cho tớ, lại nói rằng anh thực sự yêu tớ rất chí, những hành động ôn nhu của anh, làm tớ có ảo tưởng, tình yêu 12 năm của tớ, hình như có vẻ, không bằng tình yêu của anh dành cho tớ phải?Lại nói một chút, anh tuy nhìn có vẻ khô khan, nhưng thực ra, anh thương tớ lắm, tớ cứ bị xây xát một tí anh ấy đã sốt ruột làm như tớ sắp chết đến nơi ấy, còn đưa tớ đi khám bệnh viện. Tớ thích nhất là nhìn thấy anh lo lắng cho tớ như thế. Lúc đó, tớ cảm giác như mình được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, giống như ngọc quý chỉ sợ chạm vào vỡ tan!Anh rất quan tâm chu đáo với tớ, mỗi ngày đều hỏi tớ thích ăn gì, sau đó dù bận thế nào, mỗi ngày đều chính tay nấu cơm cho tớ ăn, thậm chí dọn dẹp nhà cửa, anh cũng làm nốt. Thỉnh thoảng, tớ chỉ có việc quét nhà lấy vui, ngẫu nhiên hứng lên thì giặt quần áo cho cả tớ và lại là anh rất chiều tớ, từ trước đến giờ, anh chẳng bắt tớ phải động vào việc nào cậu tin được không? Cậu bạn lạnh lùng cao cao tại thượng trong kí ức của tớ, rất tự nhiên, biến thành một người chồng rất đảm đang dịu dàng! À mà như chap trước tớ đã nói, anh với tớ có mâu thuẫn đúng không?Cãi nhau về vấn đề rất vụn vặt nào đó, rồi sau đó thì uất này dồn đến ức kia, tớ chạy đến nhà cô bạn Nga vốn là đồng nghiệp của đó cũng là 7h tối rồi, Nga nhìn thấy bộ dáng thê thảm của tớ lết đến nhà cô ấy, ngạc nhiên hỏi một câu khiến cho tớ suýt nữa muốn cắn phải Dương thân mến, cậu bị chồng đuổi khỏi nhà rồi? Hai người cãi nhau? Sắp li hôn rồi sao?"Tớ nhìn cô ấy mà muốn tủi thân vô bờ. Kể lể một hồi, có phải tớ quá ích kỷ rồi không? Nhưng mà đợt chiến tranh lạnh lần này, bình thường đều dưới 30p anh đã dỗ tớ, nhưng hôm nay một ngày anh đã biến mất khỏi tầm mắt tớ rồi!!Có phải là anh ghét tớ rồi không??Mà tớ, buồn buồn đau đau muốn tìm nơi an ủi, sao cô ấy có thể, hỏi câu khiến tớ đau lòng thế kia!!! Thật đáng ghét quá đi mà!!Nhưng Nga lại rất thản nghĩ mà xem, chồng cậu có tiền, giờ ly hôn hai người chia đôi tài sản, đến lúc ấy sẽ giúp cậu thống kê một chút, đảm bảo không sai của cậu một ly, nhất định sau đó cậu sẽ giàu đến chết!! Ly hôn xong rồi còn có thể vung tiền nuôi trai bao, bắt đầu kế hoạch sống hạnh phúc lên thiên đường!!"Tớ cảm thấy mình tìm cô ấy an ủi là một sai lầm...Quên không nói, cô ấy chính là một trạch nữ chính hiệu, tốt nghiệp Học viện ngân hàng loại giỏi trước một năm, tự mệnh danh là cao thủ tình trường nhưng theo như tớ được nghe ngóng thì cô ấy chỉ có đúng một mối tình vắt vai. Bạn tự hỏi là mối tình khi nào à? Vâng, theo như cô ấy kể thì chính là lúc cô ấy 4 tuổi đã có một mối tình và đó cũng là mối tình duy nhất của cô ấy!!!Quan trọng là, cô ấy là một kẻ cực kì yêu tiền!!! Nếu không, sao cô ấy có thể tốt nghiệp Học viện ngân hàng loại giỏi trước một năm?-"Đồ trọng tiền khinh bạn, thật sự khiến tớ tức chết mà!!!"-"Được rồi được rồi, vào đi...Cậu không muốn ngủ ngoài trời đấy chứ?"Sau đó, hai đứa tớ chui vào phòng ngủ của Nga. Công nhận là chiếc gối có mùi của Nga, thật là thích nha~Tớ mặc dù nói giận vậy thôi, nhưng tớ cũng hiểu, Nga cũng thuộc loại độc mồm độc miệng như anh ấy, đại loại là thuộc kiểu người, trong lòng nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo. Tỏ vẻ vô tâm nhưng thực ra là quan tâm muốn chết. Sở trường của cô ấy không thể hiện ở tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi ưu tú kia, mà ở lời nói sắc bén tổn thương lòng người của cô ấy đó!!!Hai đứa tớ ôm gối tâm sự, tớ hỏi Nga rằng mẫu người yêu lý tưởng của cô bạn là dí ngón tay vào trán á? Mẫu người yêu lí tưởng là người mà tớ có thể chà đạp, là người mà tớ có thể hô phong hoán vũ!!! Cậu thử nghĩ mà xem, cậu lấy chồng cậu đúng là thiệt thòi! Khi giận người ta cũng không thể trút bực dọc lên người ta, hơn nữa tâm tư của cậu đều bị đối phương nhìn trúng phóc! Mà cậu thì không thể đoán được chồng cậu đang nghĩ gì! Cuộc sống như vậy thật vô vị!" Cùng đọc truyện Vợ Cậu Tư của tác giả Trần Phan Trúc Giang tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại tôi xanh phơi phới, cái tuổi 22 đang ngồi trong ghế giảng đường đại học tôi lại bị bắt phải lấy chồng - người mà tôi chưa hề gặp mặt. Lý do ông bà đưa ra cũng thật lạ lùng thay con gái chủ nợ lấy cũng không hiểu được làm sao mà ba mẹ lại vô lý đến mức đó, hôn nhân đại sự có phải chuyện giỡn đâu, đằng này ai lại đi ép con gái mình lấy chồng như thế bao giờ. Thời đại tiên tiến chứ có còn thời phong kiến ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa đâu. Nhưng mà áo mặc thật sự làm sao qua khỏi đầu, nhìn ba mẹ kề dao vào cổ thì phận làm con như tôi phải nín nhịn mà gật đầu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy u uất và chán nản như bây giờ, cái số như con tu hú lênh đênh không được quyền định đoạt cho riêng mình.

ngoại truyện vợ cậu tư